*^*Phu duc high school*^*
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Đăng Nhập

Quên mật khẩu

Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 


Rechercher Advanced Search

Latest topics
May 2024
MonTueWedThuFriSatSun
  12345
6789101112
13141516171819
20212223242526
2728293031  

Calendar Calendar


cay,la,gio

4 posters

Go down

cay,la,gio Empty cay,la,gio

Bài gửi  keo mut a1 Sun Sep 13, 2009 8:35 am

Cây, Lá và Gió
Nếu bạn muốn có tình yêu của ai đó… đầu tiên hãy yêu người đó trước đã.
Cây
Lý do tôi được gọi là cây là vì tôi thích vẽ cây. Một thời gian dài, tôi vẽ một cái cây nhỏ ở góc những bức tranh của tôi. Tôi đã từng hẹn hò với năm cô gái khi tôi còn học dự bị đại học, trong số đó có một người tôi rất mến, rất mến nhưng lại không có can đảm để quen cô ấy. Cô ấy không có khuôn mặt xinh đẹp, không có những ngón tay thon dài, không có một ngoại hình nổi bật. Cô ấy là một cô gái hết sức bình thường.
Tôi thích cô ấy, thật sự thích cô ấy, tôi thích sự ngây thơ, thích nét tinh nghịch, thích sự dễ thương, thông minh và yếu ớt của cô ấy. Lý do mà tôi không quen với cô ấy là vì tôi nghĩ người quá bình thường như cô ấy thì không hợp với tôi. Tôi cũng sợ rằng khi quen nhau rồi thì những tình cảm tối đẹp tôi dành cho cô ấy cũng tan vỡ. Một phần cũng sợ những tin đồn sẽ làm tổn thương cô ấy. Tôi nghĩ rằng nếu cô ấy thật sự dành cho tôi thì cuối cùng cô ấy cũng sẽ là của tôi và tôi không việc gì phải từ bỏ mọi thứ vì cô ấy. Lý do cuối cùng đã khiến cô ấy ở bên cạnh tôi suốt 3 năm. Cô ấy nhìn tôi theo đuổi những cô gái khác và… tôi đã làm cô ấy khóc suốt 3 năm đó…
Cô ấy muốn làm một diễn viên giỏi nhưng tôi lại là một đạo diễn vô cùng khắc khe. Khi tôi hôn người bạn gái thứ hai thì cô ấy từ đâu đi tới, cô ấy rất bối rối nhưng cũng chỉ cười và nói “cứ tự nhiên” trước khi chạy đi. Ngày hôm sau, mắt cô ấy sưng như một hạt dẻ. Tôi cố tình không hiểu lý do tại sao cô ấy khóc và chọc cô ấy suốt ngày hôm đó. Khi mọi người đi về hết, cô ấy ngồi khóc một mình trong lớp. Cô ấy không biết tôi quay trở về lớp để lấy đồ… và tôi đã ngồi nhìn cô ấy khóc hơn một tiếng.
Người bạn gái thứ tư của tôi không thích cô ấy. Có một lần hai người cãi nhau. Tôi biết theo tính cách của cô ấy, cô ấy chắc chắn không phải là người gây chuyện nhưng tôi vẫn đứng về phía bạn gái mình. Tôi mắng cô ấy, cô ấy đã nhìn tôi với một ánh mắt bàng hoàng thật sự. Tôi đã không quan tâm đến cảm giác của cô ấy và bỏ đi với bạn gái của mình.
Ngày hôm sau, cô ấy vẫn cười giỡn với tôi như không có chuyện gì xảy ra. Tôi biết cô ấy bị tổn thương nhưng tôi nghĩ cô ấy không biết rằng tôi cũng đau như cô ấy vậy.
Khi tôi chia tay người bạn gái thứ năm, toi đã hẹn hò với cô ấy. Sau khi đi chơi được vài ngày, tôi nói với cô ấy tôi có chuyện muốn nói với cô ấy. Cô ấy nhìn tôi và cũng nói là có chuyện muốn nói cho tôi biết. Tôi nói cho cô ấy nghe về việc tôi chia tay với bạn gái và cô ấy nói cho tôi hay là cô ấy bắt đầu quen người con trai khác. Tôi biết người đó là ai, người đó đã theo đuổi cô ấy một thời gian dài, một người con trai rất dễ thương, năng động và đầy sức sống. Việc người đó thích cô ấy đã được bàn tán trong trường một thời gian dài.
Tôi không thể nói cho cô ấy biết là tim tôi đau như thế nào, tôi chỉ cười và chúc mừng cô ấy. Khi tôi về tới nhà, tim tôi đau đến nỗi tôi không thể đứng vững nổi nữa, giống như có một tảng đá đè lên ngực tôi. Tôi không thở nổi, muốn hét thật to nhưng không thể. Nước mắt rơi xuống, tôi gục ngã và khóc. Đã bao nhiêu lần tôi nhìn thấy cô ấy khóc vì một người đàn ông và cũng không chịu hiểu cho cảm giác của cô ấy?
Sau khi tốt nghiệp, tôi cứ đọc mãi cái sms được gửi 10 ngày sau đó, nó nói “lá rời cây là vì gió cuốn lá đi hay là vì cây không giữ lá lại ???”

Suốt thời còn học dự bị đại học, tôi rất thích đi nhặt lá, tại sao ư? Tại vì tôi thấy để một cái lá rời khỏi cái cây mà nó đã dựa dẫm lâu như vậy cần phải rất can đảm. Suốt thời gian học dự bị, tôi luôn ở rất gần một người con trai, không phải là bạn trai đâu… chỉ là bạn bè thôi. Khi anh ấy có người bạn gái đầu tiên, tôi học được một cảm giác mà trước giờ tôi nghĩ là mình không thể có – sự ganh tị. Nỗi cay đắng đó không thể diễn tả bằng lời, giống như là cực đỉnh của đau khổ vậy. Nhưng sau đó hai tháng thì họ chia tay, tôi chưa khịp vui mừng thì anh ấy lại quen tiếp một nguời con gái khác.
Tôi thích anh ấy và biết rằng anh ấy cũng thích tôi. Nhưng tại sao anh ấy lại không hề biểu hiện? Tại sao anh ấy thích tôi mà lại không chịu bắt đầu trước. Mỗi lần anh ấy có bạn gái mới là một lần tim tôi đau nhói. Thời gian trôi qua, tim tôi vì anh ấy mà tổn thương rất nhiều. Tôi bắt đầu tin rằng đây chỉ là tình cảm đơn phương của tôi mà thôi. Nhưng nếu anh ấy không thích tôi thì tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy. Nó khác xa với việc anh ấy làm vì tình bạn. Thích một người sao mà khổ như vậy. Tôi có thể biết anh ấy thích gì, biết sở thích của anh ấy, nhưng tình cảm anh ấy dành cho tôi thì tôi không thể hiểu được và tôi cũng không thể nào mở lời được.
Trừ việc đó ra, tôi vẫn muốn được ở bên cạnh anh ấy, quan tâm anh ấy, chăm sóc anh ấy và yêu anh ấy, hi vọng một ngày đẹp trời nào đó anh ấy sẽ thay đổi và yêu tôi, kiểu như đợi điện thoại của anh ấy mỗi đêm, muốn anh ấy gửi tin nhắn cho mình… Tôi biết cho dù anh ấy bận thế nào, anh ấy cũng sẽ dành thời gian cho tôi. Bởi vì như vậy nên tôi đã chờ anh ấy. Ba năm khó khăn cũng trôi qua và nhiều lúc tôi cũng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Thỉnh thoảng, tôi tự hỏi liệu tôi có nên tiếp tục đợi chờ hay không? Nỗi đau, sự tổn thương và nỗi ám ảnh đã theo tôi suốt ba năm.
Cho đến năm tôi sắp tốt nghiệp, một chàng trai nhỏ hơn tôi một tuổi đã công khai theo đuổi tôi. Mỗi ngày cậu ấy đều thể hiện tình cảm với tôi, cậu như một cơn gió, cố thổi một chiếc lá ra khỏi cái cây mà nó dựa dẫm. Ban đầu tôi thấy hơi khó chịu, nhưng dần dần tôi đã dành cho cậu ấy một góc nhỏ trong tim mình. Đến cuối cùng, tôi nhận ra rằng cơn gió đó có thể làm tôi hạnh phúc, có thể thổi tôi tới một vùng đất tốt đẹp hơn… cho nên tôi đã quyết định rời cây… nhưng cái cây chỉ cười và không hề khuyên tôi ở lại…
Lá lìa cành là vì gió thổi lá đi hay vì cây không giữ lá ở lại???
Gió
Bởi vì tôi thích một cô gái được gọi là Lá, bởi vì cô ấy quá dựa dẫm vào cây cho nên tôi phải trở thành một cơn gió mạnh, một cơn gió có thể cuốn cô ấy đi. Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là khoảng một tháng sau khi tôi chuyển trường tới đây. Tôi nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn hay nhìn đội trưởng và tôi chơi bóng. Suốt thời gian đó, cô ấy luôn ngồi đó, một mình hoặc với những người bạn chỉ để nhìn đội trưởng. Khi anh ấy nói chuyện với những cô gái khác, tôi nhận thấy sự ghen tị trong mắt cô ấy. Khi anh ấy nhìn cô ấy, tôi lại thấy nụ cười trong mắt cô. Nhìn cô ấy đã trở thành sở thích của tôi, giống như cô ấy thích nhìn anh ấy vậy.
Một ngày cô ấy không xuất hiện nữa, tôi cảm thấy có gì đó trống vắng. Tôi không thể giải thích nổi cảm giác của mình lúc đó, cảm giác khó chịu lắm. Bữa đó đội trưởng cũng không tới. Tôi tới lớp của hai người, đứng ở ngoài và nhìn thấy anh ấy đang la mắng cô. Mắt cô ấy ngân ngấn nước khi anh ta đi. Ngày hôm sau, tôi thấy cô ấy trở lại bình thường, vẫn ngồi đó và ngắm anh ta. Tôi đi ngang qua cô ấy và cười, tôi viết một lời nhắn và đưa cho cô ấy, cô ấy hơi ngạc nhiên, cô ấy nhìn tôi, cười rồi nhận mảnh giấy. Ngày hôm sau, cô ấy xuất hiện, đưa tôi mảnh giấy rồi đi.
“Trái tim của chiếc lá quá nặng nề, gió không thể thổi đi được đâu.”
“Không phải tại vì trái tim chiếc lá quá nặng nề mà bởi vì chiếc lá không muốn rời khỏi cây.”
Tôi trả lời lời nhắn của cô ấy như vậy và dần dần cô ấy đã chấp nhận những món quà và những cuộc điện thoại của tôi. Tôi biết người cô ấy yêu không phải là tôi. Nhưng tôi có linh cảm là một ngày nào đó tôi có thể làm cho cô ấy thích tôi. Trong vòng bốn tháng, tôi công khai tình cảm của tôi với cô ấy không dưới 20 lần. Mỗi lần như vậy, cô ấy đều chuyển đề tài, nhưng tôi không bỏ cuộc. Nếu tôi đã quyết định muốn có cô ấy, tôi sẽ làm mọi cách để cô ấy thích tôi. Tôi không thể nhớ nỗi là tôi đã tỏ tình với cô ấy bao nhiêu lần. Mặc dù cô ấy lảng tránh nhưng trong lòng tôi vẫn nuôi hy vọng, hy vọng một ngày cô ấy sẽ chịu làm bạn gái của tôi.
Một hôm tôi gọi điện cho cô ấy nhưng cô ấy không nói gì cả. Tôi hỏi cô ấy “em đang làm gì vậy, sao em không nói gì hết vậy?” “Đầu em đau lắm.”, “Hả?” “Đầu em đau lắm.” cô ấy lặp lại to hơn. Tôi cúp máy và vội vàng đón taxi đến nhà cô ấy. Khi cô ấy vừa ra mở cổng, tôi ôm ghì cô ấy vào lòng… Và từ hôm đó… chúng tôi là một đôi.
{ Vậy lá rời cây vì gió thổi lá đi hay vì cây đã không giữ lá lại? }
keo mut a1
keo mut a1

Tổng số bài gửi : 15
Join date : 05/06/2009
Đến từ : an bai- quynh phu

Về Đầu Trang Go down

cay,la,gio Empty 7 ngày có làm nên một điều kỳ diệu?????

Bài gửi  superlazy Fri Jun 04, 2010 5:04 pm

- Em thích anh!
- Biết!
- Thế anh có thích em không ???
- Không rõ!
- Mình chơi một trò chơi nhé?
- Trò gì?
- Trò chơi 7 ngày!
- Luật chơi thế nào?
- Trong 7 ngày em sẽ là bạn gái của anh và nếu sau 7 ngày anh vẫn không thích em thì coi như em thua.
- Thế thua thì sao?
- Vĩnh viễn biến mất!

I/ Ngày thứ 1:

- Sáng nay anh sang chở em đi học nhé!
- Tại sao?
- Vì trò chơi đã bắt đầu.
- Nửa tiếng nữa sẽ sang.
- Tối nay mình đi ăn kem nha!
- Tại sao?
- Vì trò chơi đã bắt đầu.

11pm
- Ngủ ngon...xxx
- Sao không nhắn lại?
- Tại sao?
- Vì trò chơi đã bắt đầu.
- Ừh thì ngủ ngon!

Em: hôm nay bọn mình đã bắt đầu hẹn hò, mặc dù em biết anh không hề hứng thú với những việc ấy hoặc thậm chí là cảm thấy em rất phiền phức nhưng việc anh đồng ý bắt đầu trò chơi “vớ vẩn” này của em thì cũng đã khiến em rất vui rồi.
Anh: chả hiểu tại sao lại tham gia cái trò “ngu ngốc” của con bé ấy. Cũng may là chỉ 7 ngày.

II/ Ngày thứ 2:

- Em đang đứng trước nhà anh.
- Làm gì?”
- Mở cửa rồi sẽ biết.
- Điên àh? Sáng sớm sang đây làm gì?
- Mang thức ăn sáng cho anh.
- Ai nhờ thế?
- Không ai cả.
- Cứ để đấy!
- Anh ăn cho nóng nhé, kẻo nguội lại không ngon.
- Rồi! Thế giờ đi đâu đấy?
- Đi học
- Đi bằng gì?
- Bằng chân
- Đợi đấy, chở đi cho, đúng là phiền phức
- Hì hì….

11pm
- Ngủ ngon...xxx
- G9

Em: hôm nay chắc anh bực mình lắm vì em sang phá giấc ngủ của anh. Lúc anh ra mở cửa mà mặt mày cau có kinh khủng. Nhưng hôm nay lại vui hơn hôm qua vì anh đã chủ động chở em đi học và đã reply tin nhắn ngủ ngon của em mà không cần em phải nhắc.
Anh: con bé ấy “hâm” thật, mà kể ra cũng chu đáo phết. Mà con gái đứa nào chả như đứa nào nhỉ? Àh, mà hôm nay mới phát hiện con bé ấy cười trông cũng xinh xinh!

III/ Ngày thứ 3:

- Em đang đứng trước nhà anh.
- Ừh
- Mua gì đấy?
- Ăn đi rồi biết.
- Đã ăn chưa?
- Ai? Àh….chưa!
- Ăn cùng đi
- Hì hì…
- Đừng cười như thế nữa, trông ngớ ngẩn lắm!
- Tối nay lại ăn kem nhé!
- Sao ăn mãi thế?
- Em thích
- Ừh, thế thì đi ăn một mình đi, bận rồi!
Oh!”

11pm
- Ngủ ngon….xxx
- Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau!
11:15pm
- Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau!
11:30pm
- Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau!



00:00
- Alo
- Anh có bị làm sao không? Sao em gọi cho anh mãi mà không được? Có làm sao không hả anh? Có…..
- Này, có thôi ngay đi không? Sao lại cứ rối rít cả lên thế hả?
- Vì em lo cho anh
- Điên àh? Có gì mà phải lo, đừng có vớ vẩn như thế nữa, trước giờ chả cần ai lo cả.
- Em xin lỗi!

Em: hôm nay em bị trộn lẫn giữa niềm vui và nỗi buồn. Em vui vì sáng nay anh không còn cảm thấy sự xuất hiện của em là phiền phức nữa và anh đã bắt đầu để ý đến em. Dù anh bảo là em cười rất ngớ ngẩn nhưng điều đó còn khiến em vui hơn tất cả mọi lời khen. Đến tối thì anh từ chối đi ăn kem cùng em, hơi buồn một tẹo nhưng điều khiến em buồn nhất chính là những lời nói của anh khi em gọi cho anh. Thật sự em đã rất lo lắng khi gọi mãi cho anh mà chẳng được, em sợ anh gặp phải chuyện gì đấy. Anh chắc không biết rằng khi nghe giọng nói của anh em đã nhẹ nhõm như thế nào nhưng có lẽ điều đó khiến a khó chịu lắm. Ừh, mà có lẽ em phiền phức thật.
Anh: điện thoại hết pin thôi mà sao cứ làm ầm ĩ lên thế nhỉ??? Mà lúc nãy…. hình như…. con bé khóc thì phải…. mình làm con bé ấy khóc àh??? Mà mình đã làm gì cho con bé ấy khóc thế nhỉ??? Nếu như lúc nãy chỉ cần bảo với nó là điện thoại hết pin thì nó đã không khóc thế kia.

IV/ Ngày thứ 4:

- Em đang đứng trước nhà anh.
- Vào đi!
- Anh ăn đi
- Ừh!
- Chở đi học nhé!
- Hôm nay em muốn thả bộ đến trường.
- Ờ…. Có muốn ăn kem không?
- Không anh ạh, hôm nay em mệt và không muốn ra khỏi nhà
- Ừh!

11pm
- Ngủ ngon….xxx
- Ừh, em cũng ngủ ngon nhé!

Em: hôm nay em thoáng thấy trong người có chút mệt mỏi. Không phải em ốm mà là cảm giác mệt mỏi của con tim. Tối qua em đã buồn và khóc rất nhiều và sáng nay, khi gặp anh em cũng chẳng biết nên cư xử thế nào. Em ngốc anh nhỉ, chúng ta chỉ đang chơi một trò chơi thôi mà đúng không anh? Mà trò chơi thì làm sao lại có nước mắt hả anh?
Anh: mắt cô bé hôm nay hơi đỏ và sưng thì phải. Mà hôm nay cô bé ấy lạ, chẳng ríu rít như mọi ngày mà cứ sao sao ấy. Hình như mình quen với hình ảnh một cô bé hay nói hay cười mất rồi thì phải. Có chút lo rồi đấy!

V/ Ngày thứ 5:

- Sang chở đi ăn sáng rồi đi học nhé!….. Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau (19 lần trong suốt một ngày)!



- Ngủ ngon em nhé!…..

Em: cả ngày hôm nay em đã off máy điện thoại, em suy nghĩ mãi về hành động này của mình, vì em chỉ có 7 ngày, 7 ngày để khiến anh thích em nhưng em lại lãng phí một ngày như thế này có đáng không. Và cuối cùng em vẫn làm vì em nghĩ chúng ta cần một dấu “lặng” anh àh. Lặng để đủ dũng cảm đi tiếp hoặc là sẽ bỏ cuộc. Lục lọi lại những tin nhắn trong mấy ngày qua, em chợt phát hiện, mỗi một ngày, tin nhắn ngọt ngào hơn một chút và ngày hôm qua, lần đầu tiên anh gọi em bằng “em” thay cho cách nói chuyện trống không mọi khi. Một nụ cười giữa những giọt nướcmắt.
Anh: hôm nay cô bé bị gì thế nhỉ? Cả ngày nay chẳng thấy mặt mũi đâu cả. Hôm qua bảo ốm không biết hôm nay đã đỡ chưa nữa? Sao lại không mở cả máy điện thoại thế kia? Hay là chạy sang nhà cô bé nhỉ? Tự nhiên có một cảm giác là lạ. Ừh, thì lạ, đã quen rồi hình ảnh cô bé với nụ cười rất xinh cùng gói thức ăn trước nhà mỗi sáng, đã quen với tin nhắn ngủ ngon mỗi đêm…..hình như…..có chút…..nhớ.

VI/ Ngày thứ 6:

- Em đang đứng trước nhà anh.
- Làm sao thế? Sao cả ngày qua gọi mãi mà chẳng được? Có thế nào cũng phải nói một tiếng chứ hả.
- Hì hì…..
- Sao lại cười ngớ ngẩn thế kia?
- Hôm qua là một ngày “Lặng” anh àh!
- Ngày lặng ???
- Ừh, người ta thường có những ngày “Lặng” như thế khi yêu nhau.
- Để làm gì?
- Để nhận ra sự quan trọng của nhau.
- …..
- Thôi anh ăn sáng đi!
- Ừh, thế hôm nay có lại muốn thả bộ đến trường nữa không?
- Hì hì….
- Đồ ngốc!
- Em ôm anh được không?
- Ờ…..
- Thế anh có cảm nhận được gì không?
- Không rõ….
- Chắc là chưa đủ!
- Sao?
- Àh, không sao cả. Hết ngày mai trò chơi sẽ kết thúc.
- Ờ…..

11pm
- Ngủ ngon anh nhé….xxx
- Ừh, em cũng ngủ ngon nhé…x

Em: hôm nay em đã cảm nhận được rằng tình cảm anh dành cho em đang thay đổi, mỗi ngày nhiêu hơn một chút thì phải nhưng mà liệu tình cảm đó đủ chưa anh? Đủ để anh thích em và đủ để chúng ta thành một đôi không anh? Ngày mai nữa thôi là trò chơi sẽ kết thúc. Kết quả sẽ là gì hả anh??? Em có phải biến mất không???
Anh: lúc cô bé ấy ôm mình tự dưng lại có một cảm giác là lạ, tựa hồ như có luồng điện chạy ngang, có chút ấm áp. Tự dưng bây giờ lại thèm cái cảm giác ấy, lại thấy chút nhớ. Chuông điện thoại báo có tin nhắn, hộp thư đã chật kín, có nên xóa hết tin nhắn của cô bé hay không nhỉ? Àh, không, cứ để đấy. Hình như mình thích cô bé rồi thì phải. Mà có thật là thích không hay cũng chỉ là cảm xúc thoáng qua??? Mơ hồ quá!

VII/ Ngày thứ 7:

- Hôm nay em có một kế hoạch thú vị cho cả 2 chúng ta
- Gì thế
- Sang đón em sẽ rõ.
- Tinh vi
- Sao? Kế hoạch thế nào?
- Hì hì!
- Đi xem phim nhé!
- Xem phim???
- Ừh!
- Tại sao lại xem phim?
- Vì đây là ngày cuối cùng của trò chơi.
- Ờ…
- Ăn tối nhé!
- Ăn tối???
- Ở đâu?
- Nhà em!
- Nhà em?
- Ừh, em sẽ nấu cho anh một bữa ra trò!
- Thế có ăn được không đấy?
- Hì hì…. không chết đâu mà sợ!
- Có ngon không?
- Tạm được!
- Thế là không ngon àh?
- Vớ vẩn, đã bảo là tạm được mà.
- Ờ…Anh có thể…..
- Có thể gì chứ?
- Cầm tay em một lần được không?
- Ờ ….
- Có cảm nhận được gì hay không?
- Không rõ!
- Có thể trả lời khác đi được không?
- Không biết nữa!
- Có thể ôm em một lần được không?
- Ờ…
- Có cảm nhận được gì hay không ?
- Uhm…
- Lại là không rõ đúng không?
- Ờ…
- Thôi trễ rồi, anh về đi.
- Ờ….
- Trò chơi kếtthúc rồi đấy.
- Ừh!
- Thế anh đã thích em chưa?
- Hôm nay mệt nhiều rồi, đi ngủ đi, mai anh sang chở đi học!
- Nhưng trò chơi đã kết thúc rồi mà!
- Đã bảo đi ngủ đi mà, sao bướng thế?
- Hì hì …. ngủ ngon anh nhé ….xxxx
- Ngủ ngon love….x

Em: (...)
Anh: Hãy viết tiếp tình yêu của chúng ta theo cách của chính chúng ta nhé!
"I love you"^(n+2)

superlazy

Tổng số bài gửi : 8
Join date : 01/09/2009

Về Đầu Trang Go down

cay,la,gio Empty Re: cay,la,gio

Bài gửi  Angel Falls Sun Jun 06, 2010 1:40 pm

Cái này hay đó, đọc thấy buồn cười ghê, Thanks superlazy đã share, tiện thể hỏi luôn đó là ai thê???
Angel Falls
Angel Falls

Tổng số bài gửi : 39
Join date : 26/11/2009

Về Đầu Trang Go down

cay,la,gio Empty Re: cay,la,gio

Bài gửi  superlazy Thu Jun 10, 2010 8:29 am

Ừ. Tớ cũng thấy hay. Nhưng có lẽ không nhiều người làm được như thế. Như với tớ thì có lẽ thích một người chỉ là đứng từ xa nhìn theo và mong người ta được hạnh phúc thôi.

superlazy

Tổng số bài gửi : 8
Join date : 01/09/2009

Về Đầu Trang Go down

cay,la,gio Empty Re: cay,la,gio

Bài gửi  Angel Falls Fri Jun 11, 2010 7:33 pm

oài, nghe super nói thế biết ngay con gái rùi, affraid

study tớ thì quen lấy tấn làm thủ rôi albino , mà quan điểm khi yêu của tớ là: đã thích ai thì hãy để họ biết và nói thẳng với họ nếu cần, nếu họ từ chôi thì mình ra đi rất thoải mái, nếu không thì tuyệt còn gì. cheers
Angel Falls
Angel Falls

Tổng số bài gửi : 39
Join date : 26/11/2009

Về Đầu Trang Go down

cay,la,gio Empty Chém gió nhiệt tình đê!

Bài gửi  theanh198 Wed Jun 16, 2010 6:50 pm

!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
theanh198
theanh198

Tổng số bài gửi : 12
Join date : 27/11/2009

Về Đầu Trang Go down

cay,la,gio Empty Re: cay,la,gio

Bài gửi  superlazy Thu Jul 01, 2010 8:43 am

Angel Falls đã viết:oài, nghe super nói thế biết ngay con gái rùi, affraid

study tớ thì quen lấy tấn làm thủ rôi albino , mà quan điểm khi yêu của tớ là: đã thích ai thì hãy để họ biết và nói thẳng với họ nếu cần, nếu họ từ chôi thì mình ra đi rất thoải mái, nếu không thì tuyệt còn gì. cheers
Uh thì profile cũng khai là nữ mà queen
Ước gì tớ cũng có thể làm được như thế. Nhưng tớ không đủ dũng cảm. Giờ thì càng ngày bạn ấy càng xa tớ ra. Hình như đến cả tình bạn cũng không còn.

superlazy

Tổng số bài gửi : 8
Join date : 01/09/2009

Về Đầu Trang Go down

cay,la,gio Empty Re: cay,la,gio

Bài gửi  Angel Falls Tue Aug 03, 2010 4:15 pm

phải nói thế nào nhỉ, mất phương hướng đó là cái mà tớ nhận thấy mỗi khi nghĩ về mấy cái thứ này.

À mà khi yêu rồi mới nhận ra một điều, chỉ với con trai thôi con gái tớ chịu, " Tình đầu nên kết thúc " Laughing
Angel Falls
Angel Falls

Tổng số bài gửi : 39
Join date : 26/11/2009

Về Đầu Trang Go down

cay,la,gio Empty Re: cay,la,gio

Bài gửi  superlazy Thu Aug 05, 2010 8:52 am

Có đôi khi trên đường đời tấp nập
Ta vô tình lỡ bước qua nhau
Bước lơ đãng chẳng ngờ đang để mất
Một tâm hồn ta đợi đã từ lâu.
sunny sunny sunny

superlazy

Tổng số bài gửi : 8
Join date : 01/09/2009

Về Đầu Trang Go down

cay,la,gio Empty Re: cay,la,gio

Bài gửi  Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết